từng có người yêu anh hơn cả sinh mệnh

Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh July 3, 2016 · (PART 2) Ngoại truyện - Suy nghĩ của Tôn Gia Ngộ sau khi Mai Mai rời đi Thời điểm đó, tôi đã khóc. Tôi đột nhiên cảm giác rằng, cuộc đời này, chúng tôi sẽ cứ vĩnh biệt như vậy thôi. Mệnh lý cho người Nam sinh giờ Thân, Thứ Bảy ngày 20/1/2001 Dương lịch. Âm lịch là giờ Canh Thân ngày Quý Mùi tháng Kỷ Sửu năm Canh Thìn (THẠCH LỰU MỘC). người Số 6 sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn và có thể tự bảo vệ bản thân khỏi sự lợi dụng của những người vô Bạn đang xem: Đã có người yêu tôi hơn sinh mệnh. Review Từng có người yêu tôi như sinh mệnh (2) nhưng lại Triệu Mai vẫn đồng ý và bỏ mặc tất cả nhằm yêu anh. Nhiều lúc, tớ thấy chị em chính thiệt ngốc, đần quá trời ngốc luôn và tớ thấy thiệt nể nang Gia Ngộ do Lúc đọc Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh có không dưới hai lần tôi muốn đóng tập tiểu thuyết này lại vì tôi cảm thấy mình không có can đảm đọc tiếp. Tuy nhiên, nó làm tôi không dừng lại được. tôi yêu anh biết nhường nào. Số mệnh đã cho tôi vô số cơ Phân tích thứ vàng mười trong Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân gồm 2 dàn ý chi tiết kèm theo 6 bài văn mẫu hay nhất. Thông qua tài liệu này giúp các bạn Thông qua tài liệu này giúp các bạn có thêm nhiều tư liệu tham khảo, trau dồi vốn từ, rèn kỹ năng viết văn materi mtk kelas 9 semester 1 kurikulum merdeka. Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh Tình yêu “khắc cốt ghi tâm” là như thế nào? Có phải là khoảnh khắc khi nhắm mắt lại trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, thì hình ảnh người ấy sẽ xuất hiện. Và nó vẫn luôn như thế, theo bạn đến cả thế giới bên kia…. Nhưng không phải một ai trên thế giới này cũng may mắn gặp được một người để mình có thể “khắc cốt ghi tâm”. Nhưng nếu gặp được rồi lại không thể giữ người ấy bên cạnh thì còn nỗi đau đớn nào hơn. Tất cả chỉ có thể chua xót mà đổ lỗi cho vận mệnh tàn nhẫn mà thôi. Truyện Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh Tác giả Thư Nghi Thể loại Hiện đại, Hắc bang, Cảm động, SE Độ dài 11 chương + NT Tình trạng Hoàn thành – đã xuất bản “Từng có người yêu tôi như sinh mệnh” là câu chuyện kể về nỗi đau đó. Một tình yêu thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Tương phùng cùng biệt ly chính là cái giá khi chấp nhận bắt đầu cuộc tình bi thương này. Tôn Gia Ngộ là một đại ca có tiếng trong giới xã hội đen ở Ukraine. Anh bắt đầu dấn thân vào cuộc sống nhơ nhớp này từ khi còn trẻ. Sự tàn nhẫn và độc ác của xã hội dần khiến trái tim anh trở nên nguội lạnh. Đôi tay anh cũng đã nhuộm không biết bao nhiêu máu của kẻ thù. Vì tiền bạc vì quyền lực anh không tiếc đánh đổi bất kể thứ gì. Bởi số phận đã an bài một khi bước đi trên con đường dơ bẩn này anh không thể quay về. Cho dù biết trước sẽ phải trả giá đắt thì cũng không sao. Vì Gia Ngộ anh, như một con sói hoang đơn độc và cao ngạo giữa bóng tối đầy tội ác…. Nhưng một cuộc gặp gỡ tình cờ đã khiến cho vận mệnh rẽ lối. Anh gặp Triệu Mai – cô gái đơn thuần đang là du học sinh. Nếu vào buổi tiệc đêm ấy, dưới ánh trăng mờ ảo cô không lặng lẽ đàn bài hát mà anh từng yêu thích nhất thì có lẽ mọi chuyện sẽ không bất hạnh như thế. Và kết cục đau thương kia hẳn sẽ không diễn ra…… Bản nhạc xưa cũ đấy, nhắc anh nhớ về mối tình đầu đã qua rất lâu, cũng khiến trái tim anh xao động. Một cô gái xa lạ giữa căn phòng xa lạ lại khiến anh cảm thấy quen thuộc và đau đớn. Rồi cứ thế, vận mệnh dẫn lối để họ có thể gặp lại nhau. Tình yêu như sợi tơ, nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim cả hai. Và họ bên nhau như vốn dĩ ngay từ đầu họ sinh ra đã để dành cho nhau. Một chàng trai cao lớn mạnh mẽ đầy u tối, một cô gái bé nhỏ đầy dịu dàng. Bên người con gái ấy, Gia Ngộ tháo đi cái vỏ bọc vẫn luôn mang, trở thành một chàng trai hoàn toàn khác. Bởi anh yêu cô, một tình yêu chứa đầy những đau đớn và bi thương. Vì anh biết, tình yêu này chính là một con dao 2 lưỡi, giết chết anh cũng sẽ giết chết cô… Sự nguy hiểm cùng những dơ bẩn anh đem lại sẽ khiến cô gái đơn thuần như Triệu Mai không còn là chính mình. Vì vậy, anh muốn dùng hết tất cả những yêu thương cùng sức mạnh của mình để chở che cho cô. Nhưng, đôi cánh của anh không đủ lớn để có thể cho cô một bầu trời an toàn. Bên anh, thế giới của cô chỉ còn màu tăm tối. Anh không thể cũng không nỡ để cô chịu bất cứ thương tổn nào. Nhưng “Mai Mai, em cần phải học cách trưởng thành” để có thể tự bảo vệ bản thân mình. Vì thế giới này kỳ thực rất tàn nhẫn, rất rất tàn nhẫn. Một người như anh, sống chết là chuyện không thể nắm trong tay. Nhưng anh nguyện dù bản thân phải chết cũng nhất định giữ cho Mai Mai còn sống. Bởi cô ấy là người anh yêu, Mai Mai của anh, tất cả của anh. Vì thế, giữa cơn bão tuyết khủng khiếp, khi cái chết chỉ là sự chờ đợi trong tuyệt vọng, anh vẫn níu lấy hy vọng cuối cùng cho cô. Giữa những lần truy bắt đầy hiểm nguy giữa anh cùng các băng đản xã hội đen hay khi đối đầu cùng cảnh sát thì anh vẫn luôn giữ an toàn của Mai Mai trên hết. Không chần chờ, không do dự hy sinh đi bản thân mình vì cô…. Lúc ấy, anh chỉ cầu mong “Trong những ngày anh cô độc và bi thương, xin em hãy niệm thầm tên anh”. Niệm thầm tên anh mà thôi chứ không phải là hãy đến bên anh. Lúc ấy, mình đã tự hỏi lòng rằng cần phải yêu bao nhiêu mới có thể biến nguyện cầu thành lời đau thương đến vậy kia chứ. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, sự chia xa là không cách nào có thể thay đổi. Gia Ngộ đẩy cô rời xa mình với lời nói “Mai Mai, em hãy quên hết tất cả tiếp tục đuổi theo ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước rồi sẽ có người yêu em hơn anh.” Nhưng anh nào hay biết, người cô ấy cần và yêu lại chỉ một mình anh. 10 tháng yêu thương đổi lại là cả một đời lãng quên khi ly biệt……….. Cái giá của tình yêu mà Gia Ngộ phải trả rất đắt, đó chính là toàn bộ sinh mệnh anh. Nhưng anh chưa bao giờ hối hận, ngay cả trong những năm tháng cuối đời vì bệnh tật, lại chỉ có thể gọi thầm tên cô trong nỗi nhớ và đau đớn khôn nguôi. Bức ảnh xưa cũ cùng dòng chữ được viết mặt sau luôn được anh giữ gìn thật kỹ “Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ.” Một đời bình an vui vẻ – là như thế nào nếu không có anh, không có Gia Ngộ của cô bé đó, cô bé Mai Mai. Nếu có thể, mình chỉ mong Mai Mai được gặp anh một lần, cho dù là lần cuối ly biệt đầy đau thương cũng được. Để cô ấy có thể ôm anh mà nói rằng xin lỗi, vì đã để anh một mình. Đã để anh đơn độc chiến đấu cùng bệnh tật và mất đi trong lặng im mà cô không hề hay biết…… Chuyện đó, cỡ nào là bi ai kia chứ………. “Từng có người yêu tôi như sinh mệnh” cứ thế mà kết thúc, lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của người đọc. Thương Gia Ngộ, thương Mai Mai và thương cho tình yêu của họ. Dù cố gắng đổi thay thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi sự an bài của số phận. Đoạn đường hạnh phúc đó, chỉ có thể cùng nắm tay đi chung một đoạn mà thôi. Rồi cuối cùng cũng phải chia xa, cho dù nước mắt đã rơi hay giãy dụa níu kéo. Đau thương vẫn hoàn đau thương. Biệt ly vẫn hoàn biệt ly. Chỉ mong Mai Mai như lời Gia Ngộ đã luôn nguyện cầu có thể “một đời bình an vui vẻ” Review từ Chương trình Con đường âm nhạc số tháng 6 với chủ đề Giấc mơ tôi vinh danh những cống hiến của nữ ca sĩ Nguyễn Ngọc Anh trên con đường nghệ thuật sẽ diễn ra vào ngày 24/ Ngọc Anh là một trong số không nhiều những nghệ sĩ bắt đầu sự nghiệp từ sớm. Cô bộc lộ năng khiếu ca hát từ khi còn nhỏ, năm 8 tuổi cô đã giành giải Họa mi vàng và liên tiếp giữ vị trí này nhiều năm sau đó. Năm 1992, cô giành Huy chương Vàng Festival thiếu nhi quốc tế tại Quý Châu – Trung Quốc, năm 1999 giành Huy chương Vàng giọng hát THPT toàn sĩ Nguyễn Ngọc Ngọc Anh chia sẻ ban đầu cô không định đi theo ca hát chuyên nghiệp, nhưng “số phận đưa đẩy” khiến cô bước vào ca hát chuyên nghiệp. Chính thức kể từ giải Nhì Sao mai 2005 dòng nhạc nhẹ và ngay sau đó là top 5 chung kết Sao mai điểm hẹn 2006, tên tuổi Nguyễn Ngọc Anh đã được khán giả khắp cả nước biết sau Sao mai, Nguyễn Ngọc Anh liên tục phát hành album, sớm định vị vị trí dẫn đầu của mình trong làng nhạc trẻ phía Bắc. Đặc biệt, khi Nguyễn Ngọc Anh trở thành “nàng thơ” trong âm nhạc Đỗ dù đi theo con đường ca hát chuyên nghiệp do duyên số, nhưng âm nhạc đã ở trong máu, trong mọi giấc mơ của cô từ khi còn nhỏ. Mê hát, yêu hát, Nguyễn Ngọc Anh chưa bao giờ chịu dừng lại ở bất cứ điểm dừng nào để hài lòng về chính luôn khai phá bản thân, khai phá những phong cách âm nhạc mà cô yêu thích. Vì thế giọng hát Nguyễn Ngọc Anh càng trở nên hài hòa giữa kỹ thuật và tình cảm một cách điêu luyện với một vẻ đẹp ngọt ngào. Nhiều người nhận xét rằng Nguyễn Ngọc Anh có một giọng hát Diva, chỉ có điều cô chưa đủ những may mắn để trở thành Diva mà Ngọc Anh cho biết, cuộc đời cô luôn ấp ủ những giấc mơ âm nhạc, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ phải cố gắng để thành diva hay cái gì đó to tát. Đối với cô, ca sĩ cũng là một nghề như bao người bình thường làm những nghề bình thường khác mà thôi. Chỉ có điều người làm ca sĩ may mắn hơn là luôn được xuất hiện với hình ảnh đẹp nhất, được nhiều người yêu đường âm nhạc- Nguyễn Ngọc Anh Giấc mơ tôi sẽ tái hiện lại chặng đường lao động nghệ thuật miệt mài của Nguyễn Ngọc Anh bằng âm nhạc. Chương trình sẽ gồm những ca khúc đã gắn bó với tên tuổi của Ngọc Anh, đặc biệt là những ca khúc của những nhạc sĩ mà cô hát thành công tác phẩm của họ, như Đỗ Bảo, Phạm Hải Âu...Điểm nhấn của Giấc mơ tôi sẽ nằm ở phần đầu và phần cuối chương trình. Ở phần đầu, chương trình sẽ kể về giấc mơ vươn tới một ngôi sao của Nguyễn Ngọc Anh, và phần cuối sẽ là nỗi lòng của Nguyễn Ngọc Anh trong thời điểm hiện sĩ Ngọc AnhChương trình có hai khách mời là 2 nam nghệ sĩ Tô Minh Đức và Hoàng Dũng. Khách mời Tô Minh Đức vừa là chồng của Nguyễn Ngọc Anh, vừa là cặp song ca ăn ý quen thuộc với cô. Gần đây, cả hai thường ra sản phẩm chung và cùng nhau xuất hiện trên rất nhiều sân đối với ca sĩ Hoàng Dũng, Nguyễn Ngọc Anh cho biết, cô lựa chọn mời Hoàng Dũng tham gia bởi yêu mến tài năng của nam ca sĩ, hơn nữa là bởi Hoàng Dũng cũng là nghệ sĩ rất yêu âm nhạc Đỗ Bảo. Trong chương trình, Nguyễn Ngọc Anh và Hoàng Dũng sẽ cùng hát một ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Đỗ đường âm nhạc- Nguyễn Ngọc Anh Giấc mơ tôi sẽ do nhạc sĩ Đỗ Bảo làm giám đốc âm nhạc. Trong chương trình, Nguyễn Ngọc Anh cũng thể hiện một số ca khúc của Đỗ Bảo đã góp phần làm nên tên tuổi, ghi dấu ấn trong sự nghiệp âm nhạc của cô. Những ca khúc này sẽ được Nguyễn Ngọc Anh thể hiện mới mẻ bằng những cảm xúc, trải nghiệm của một phụ nữ đã trưởng thành, đã trải qua đủ những đắng cay ngọt bùi của cuộc bởi vậy, khán giả đến với Con đường âm nhạc cũng sẽ đến với một Nguyễn Ngọc Anh cùng giọng hát đương độ chín, quyến rũ hơn, ngọt ngào hơn, tuy nhiên vẫn đủ trẻ trung, tươi mới bởi cô luôn trau dồi, tiếp thu xu hướng âm nhạc mới của thế giới để hoàn thiện Anh Thể loại Đoản văn, đam mỹHỏi thế gian tình là chiMà sống chết nguyện thề có nhau Phản hồi cho bài hát này Report this song Vui lòng chọn cụ thể các mục bên dưới để thông báo cho Zing MP3 biết vấn dề bạn gặp phải đối với bài hát này. Để thông báo vi phạm bản quyền, vui lòng click vào đây To file a copyright infringement notification, please click here Play quá chậm Không play được Chất lượng kém Thông tin bài hát không đúng Lyrics chưa chính xác Không download được Lỗi khác Gửi Thêm vào playlist Bạn có thể tải trực tiếp bài hát này về thiết bị bằng cách dùng ứng dụng Zing MP3 để quét mã QR này. Trải nghiệm chất lượng âm thanh tương tự nghe CD gốc với tài khoản Zing MP3 VIP. Lời bài hát Từng Có Người Yêu Tôi Hơn Sinh Mệnh Đóng góp mp3 Đã từng có một người yêu mến tôi hơn sinh mệnh Đã từng có một người, ngồi đây với tôi thâu đêm Chấp nhận đứng bên tôi Chấp nhận con người tôi Mà đâu hay thế gian đổi thay có đâu lâu dài Đã từng có một người yêu mến tôi hơn sinh mệnh Đã từng có một người ngày ngày nắm lấy tay tôi Lúc người ấy ra đi Đời tôi chẳng còn lại gì Chỉ còn đây chút hương tàn tro tháng năm phai nhòa Điều gì làm trái tim tôi yêu người Nhiều năm sau đó tôi vẫn tự hỏi Phải chăng khi đã sinh ra trong đời Trái tim chỉ yêu một người Người mà tôi muốn đi đến cuối đời Người bên tôi dẫu cho tôi lầm lỗi Và được là chính tôi khi bên người Mà thôi… Đã từng có một người, tôi cũng yêu hơn sinh mệnh Đã từng có một người, chẳng hề dối gian nửa lời Lúc người ấy ra đi Cả thế giới như đổi thay Người ra đi đã vô tình mang thế gian theo cùng… Vui lòng gửi file .LRC karaoke lyrics của bài hát này cho chúng tôi. Chọn file Gửi Hamlet Trương tốt nghiệp cử nhân ngành Luật học. Với âm nhạc, Hamlet Trương được biết đến như một ca-nhạc sĩ với thế mạnh Pop ballad mặc dù có thể hát và sáng tác được rất nhiều thể loại... Xem toàn bộ Hamlet Trương tốt nghiệp cử nhân ngành Luật học. Với âm nhạc, Hamlet Trương được biết đến như một ca-nhạc sĩ với thế mạnh Pop ballad mặc dù có thể hát và sáng tác được rất nhiều thể loại khác nhau. Anh là tác giả của nhiều ca khúc tạo nên sự thành công cho Phạm Quỳnh Anh, Lương Bích Hữu, Weboys trong những năm 2006 đến 2011. Năm 2009, Hamlet Trương ra mắt ca khúc “Luật Cho Người Thay Thế” do chính anh trình bày trong chương trình Thế giới Vpop. Một điểm đặc biệt của Hamlet Trương là các sáng tác của anh được thể hiện dưới cả hai hình thức bài hát và sách như với "Thương Nhau Để Đó", "Ai Rồi Cũng Khác" hay "Mỉm Cười Cho Qua". Rút gọn Vậy là hôm nay tớ lại được biết đến một câu chuyện tình thạt buồn – “Từng có người yêu tôi như sinh mệnh”. Tớ không muốn hứng chịu nỗi đau này một mình đâu nên sẽ chia sẻ cho các cậu cùng biết. Mới lúc đầu đọc sách, cái cách tác giả dẫn dắt nhân vật rất độc đáo và sáng tạo. Có quá nhiều người đàn ông xuất hiện trong giai đoạn đầu khiến tớ hơi loạn một chút, nhưng nếu để ý kĩ tên các nhân vật và đặc điểm của họ thì sẽ dễ dàng nhận ra ở những đoạn về sau. Cuốn sách nói về tình yêu giữa Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai. Trước khi yêu Mai Mai, anh đã từng yêu 2 người con gái khác. Nghề nghiệp của anh cũng coi như phạm pháp, nhưng Triệu Mai vẫn chấp nhận và bất chấp tất cả để yêu anh. Nhiều lúc, tớ thấy nữ chính thật ngốc, ngốc quá trời ngốc luôn và tớ thấy thật nể nang Gia Ngộ vì anh vẫn có thể chịu đựng được sự trẻ con, chưa trưởng thành của bạn gái mình. Tớ rất hâm mộ tình yêu giữa hai người họ. Triệu Mai, vì Gia Ngộ, cô dám đấu tranh với tình bạn 5,6 năm của mình với Duy Duy, cuối cùng cô đánh mất. Vì anh, cô tự nguyện dâng trọn “lần đầu tiên” của mình. Cô làm tất cả vì anh, kể cả hi sinh mạng sống của mình. Còn Gia Ngộ, tớ chưa thấy người đàn ông nào nhẹ nhàng như anh cả. Có lẽ sự ưu tiên nhẹ nhàng này chỉ dành cho những người phụ nữ anh yêu. Những lúc anh bị thương hay gặp vấn đề thảm hại về công việc, tớ đều rất hồi hộp không biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào. Anh rất lo lắng và quan tâm cho người con gái anh yêu, kể cả Triệu Mai hay Duy Duy. Những lần anh to tiếng trách mắng Mai Mai, cũng chỉ vì 1 chữ “thương”. Đâu ai ngờ rằng, họ bên nhau suốt 10 tháng, vui vẻ với nhau, ngủ cùng nhau, ăn cùng nhau, đi chơi cùng nhau,… tất cả mọi người đều tưởng chừng như đang hướng về một cái kết tốt đẹp. Đến khi biết được kết cục thật sự, tớ vẫn muốn tin, và hoàn toàn không muốn có một cái kết như thế. Nói thật là, rất rất buồn. Tớ cảm động trước tình yêu của họ, khóc khi một trong hai phải bỏ mạng mà người kia không hề biết,… mọi chuyện quá bi thảm rồi. Tớ vẫn không thể nào quên được những lời hứa, những câu nói mà Gia Ngộ dành cho Mai Mai, chúng đều từ tận đáy lòng và là toàn bộ tình cảm của anh với cô. Đọc xong cuốn sách này, tớ đã suy nghĩ rất nhiều, về cái thứ được gọi là “tình yêu”. Có thể bạn sẽ bị hút hồn ngay từ chiếc bìa xinh xắn của cuốn sách, tiếp đó sẽ bị thu phục hoàn toàn bởi nội dung trong cuốn sách. Nếu mà đọc HE nhiều rồi, thử một chút SE có sao đâu? Lâu lâu mình cũng phải đổi vị một chút, bởi vì tình yêu không phải lúc nào cũng là tốt đẹp. Một ngày mưa buồn, lòng tôi chợt trĩu nặng nhớ về một câu chuyện tình buồn xưa cũ. Câu chuyện của hai người yêu nhau bằng cả sinh mệnh nhưng đến cuối cùng vẫn phải chia ly. Một tình yêu rất đẹp, đẹp đến đau lòng. Tôi từng đọc không ít truyện ngược hay SE nhưng có thể để lại cho tôi một hồi ức ám ảnh không thể quên thì chỉ có “Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh”. Đây cũng là quyển tiểu thuyết khiến tôi đặt một dấu chấm hết với những câu chuyện ngôn tình. Bởi trong tôi đã có một tượng đài cho mình, một tượng đài mà không còn câu chuyện nào có thể sánh được. Tôn Gia Ngộ không giống với bất cứ nam chính ngôn tình nào cả, anh là một người đàn ông chưa bao giờ có hình tượng hoàn hảo. Anh không xuất thân từ hào môn thế gia, cũng không phải là người có thể một tay che trời mà chỉ là một thương nhân Trung Quốc trên thành phố Odessa, để kiếm tiền bất chấp làm ăn phi pháp, một con đường đối mặt biết bao hiểm nguy, nhơ nhớp của xã hội. Bàn tay cũng không biết đã nhuộm bao nhiêu máu kẻ thù. Giàu có nhưng lại đơn độc. Triệu Mai cũng không phải là một nữ chính ngôn tình điển hình, cô không quá đỗi xinh đẹp, không sắc sảo, tài năng cũng chẳng nổi trội, vì tiết kiệm tiền mà phải sang Odessa du học. Hai con người xa lạ, tưởng chừng như không có cơ hội bên nhau bởi tính cách, hoàn cảnh của họ quá khác biệt lại được định mệnh huyền diệu gắn lại với nhau. Gia Ngộ gặp Triệu Mai lần đầu tại một cuộc đẫm máu ở Odessa, lần hai là qua Duy Duy, nhưng dường như chẳng chú ý mấy đến cô gái bé nhỏ này. Mãi đến một ngày, giữa bóng tối bao trùm, khi những ngón tay cô nhẹ lướt trên phím đàn, một bản nhạc trầm buồn ngân vang gợi lại miền kí ức xưa cũ của anh, miền kí ức bi thương được khoá chặt từ 10 năm về trước. Cũng từ ngày hôm đó duyên phận của hai người đã được ghép nối với nhau. Tôn Gia Ngộ từng nói “anh là một người vừa háo sắc, vừa không có trách nhiệm, lại không biết nói lời ngon tiếng ngọt” bởi cuộc sống của anh vốn dĩ là một màn đêm tăm tối, và cũng chẳng có ý nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với bất kì một người phụ nữ nào trong đời. Sự xuất hiện ngoài ý muốn của Triệu Mai đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của người đàn ông ấy, cô mang lại những ngôi sao sáng lấp lánh cho bầu trời tăm tối, đem lại hy vọng hạnh phúc cho trái tim đã cằn cỗi trải đời. Một Triệu Mai đơn thuần, một cô gái bình thường đến vậy cứ thế mà chiếm trọn cả trái tim anh. “Tình không biết đến từ đâu, sâu đậm tự bao giờ”. Anh luôn muốn dùng sức mạnh của bản thân để bảo vệ cô khỏi hiểm nguy và cả sự dơ bẩn luôn bủa vây quanh mình. Nhưng Mai Mai cần phải học cách trưởng thành để ở bên cạnh anh. Bởi thế giới này vốn dĩ rất tàn nhẫn. “Mai Mai, em phải học cách trưởng thành. Dù là bố mẹ em hay bất cứ người nào khác cũng không thể chăm sóc em cả đời, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt với tất cả. Trước mặt người khác em chỉ nên nói ba phần, không thể phơi hết ruột gan mình. Em phải ghi nhớ câu nói này và luôn nhắc nhở bản thân”. “Những chuyện em đã làm, bất kể đúng hay sai, em phải học cách chịu trách nhiệm, không thể suốt ngày né tránh, em nghe rõ chưa.” Trong những chương đầu của truyện, lòng tôi rất mơ hồ về tình cảm của Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai khi anh chưa từng thổ lộ với cô về việc làm ăn hay rắc rối của mình, phải chăng anh chỉ đang bù đắp cho việc “tôi không biết đây là lần đầu của em”. Mãi đến ngày hai người lạc vào trận bão tuyết ở vùng Carpathians, tôi mới biết hóa ra đó cũng là một loại yêu thương. Khi sự sống và cái chết chỉ còn là một ranh giới tôi mới thấy Tôn Gia Ngộ chân thật với mình nhất. Anh bằng lòng làm tất cả mọi thứ kể cả dâng tặng tính mạng của mình để bảo vệ Mai Mai, anh chịu lạnh để đưa áo cho cô, bắt cô ăn trong khi anh mới là người bị bệnh. Một người bình ổn đến mức như “vô tâm vô tính” cũng có lúc sợ, nhưng không phải sợ cho chính mình. “Anh là tai hoạ của cuộc đời, chết không đáng tiếc anh chỉ sợ liên lụy đến em”. Có một điều mà Gia Ngộ luôn luôn phủ nhận ở bản thân đó là sự lương thiện. Nếu anh không lương thiện liệu có thể giúp đỡ mẹ con Valerie, có thể quan tâm đến bà Nina, có thể quen biết được Trình Duệ Mẫn và Khâu Vĩ và sao có thể để vuột mất kẻ thù rồi bị cắn trả đau đớn đến như vậy? Tôi rất muốn trách anh tại sao lại lương thiện một cách ngu ngốc như vậy, nhưng rồi nhìn lại tôi vẫn không làm được bởi mấy ai khi gợi lại nỗi hối tiếc cả đời, khi bị đánh vào chỗ yếu mềm nhất mà vẫn chống đỡ được. Thay vào đó tôi thương anh, hối hận thay cho anh nhiều cái đêm Triệu Mai tìm đến, tôi chết đứng người khi anh quyết định báo cảnh sát bởi Tôn Gia Ngộ không phải là một kẻ ngốc, anh rõ hơn bất cứ ai sẽ phải đối mặt với những gì. Ban đầu anh đã nghĩ cho cô một đường thoát, sợ cô rơi vào tay bọn người kia sẽ sống không bằng chết, chi bằng chết đi và Triệu Mai cũng không hề sợ hãi. Nhưng đến sau cùng anh vẫn không thể làm được điều ấy, anh buông bỏ tất cả, chấp nhận cái kết cho số phận của mình vì để bảo vệ người con gái anh yêu nhất. Đáng lẽ anh còn thể có con đường khác cho mình nhưng vì sự an toàn tuyệt đối của Mai Mai anh bất chấp tất cả đi vào ngõ cụt không thể vãn hồi. Trên đời này thật sự tồn tại một người đàn ông như vậy chăng? Một Tôn Gia Ngộ hết lòng vì Triệu Mai, một Tôn Gia Ngộ dám làm tất cả vì cô gái ấy. Một Tôn Gia Ngộ đến những giây phút cuối đời cũng không thể sống cho bản thân mình. Lần cuối cùng gặp mặt cô, anh đã nhẫn tâm bao nhiêu mới có thể buông bỏ yêu thương mà hờ hững lạnh nhạt như vậy. Anh giấu cô bệnh tật của mình, anh âm thầm chịu đựng, mong cô vì thế mà ghét bỏ anh để cô sống tiếp quãng đời còn lại như những cô gái 22 tuổi khác. Ngày hôm đó Triệu Mai đau lòng biết bao “Đúng là tên khốn, sao tôi có thể quen biết anh ấy, sao tôi có thể yêu anh ấy như vậy”. Để rồi nhận lại một câu hỏi khiến người ta chết lặng “Rốt cuộc cô hiểu cậu ấy đến bao nhiêu?” Phải, Triệu Mai hiểu được bao nhiêu về anh? Nhưng nhiều hay ít thì sao chứ, dù thời gian quay ngược trở lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng không thay đổi lựa chọn của mình. “Quả thực tôi không hiểu anh. Lúc đầu tôi bị vẻ đẹp trai, phòng lưu của anh thu hút, không thể nhìn thấy được mặt trái của ánh trăng. Đợi đến khi tỉnh ngộ, tôi đã chìm sâu xuống đáy, không còn cách nào thoát khỏi cũng chẳng thể quay đầu”. Anh ta bí ẩn khó đoán, nhưng tình yêu đối với Mai Mai lại quá rõ ràng. Còn Mai Mai cô vì cứu Tôn Gia Ngộ mà hiến thân mình cho người đàn ông khác với cái giá 22 ngàn đô. Nhưng Triệu Mai đánh giá cao bản thân quá rồi, thứ cô bỏ ra vì tình yêu lại trở thành vũ khí đâm ngược lại Tôn Gia Ngộ buộc anh phải bỏ hết sự nghiệp gây dựng cả đời. Tôi không dám tưởng tượng cảm giác của anh khi chứng kiến cảnh tượng đó. Có chăng là sự bất lực, đau khổ, chua xót và bi ai tột độ. Còn Mai Mai cô phải vượt qua sự dơ bẩn, khinh rẻ đó như thế nào? Đến cuối cùng đôi cánh của anh cũng không thể bảo vệ được Mai Mai, không bảo vệ nổi sự trong sạch của cô. Vì Triệu Mai, một Tôn Gia Ngộ sẵn sàng từ bỏ tất cả, vì một Tôn Gia Ngộ, Triệu Mai chẳng tiếc thân mình. Tôi tự hỏi yêu là gì mà có thể khiến con người ta rồ dại đến vậy, hi sinh nhiều đến vậy? Đến cuối cùng, Tôn Gia Ngộ vẫn nhẫn tâm như vậy, anh để Mai Mãi tuyệt vọng mà rời khỏi Odessa. “Tôn Gia Ngộ nói đúng thành phố này không có duyên với tôi. Tôi muốn xóa sạch những kí ức liên quan đến thành phố này. Tôi sẽ không bảo giờ quay trở lại nơi đây.” Rốt cuộc những năm tháng cuối đời anh đã sống thế nào, đối mặt với bệnh tật bủa vây thế nào khi không có cô gái ấy bên cạnh. Lúc hấp hối anh đã hỏi Trình Duệ Mẫn “Nếu tôi ích kỷ giữ cô ấy bên mình, có phải lúc “lên đường” tôi sẽ không sợ hãi như bây giờ?” Tình yêu của anh thật sự rất to lớn, lớn tới mức trong những tháng ngày sợ hãi nhất, cần người con gái ấy bên cạnh nhất vẫn chấp nhận buông tay chỉ vì không muốn cô day dứt, muốn cô ấy có cuộc đời vui vẻ hạnh phúc, muốn cô ấy có con đường tương lai tươi đẹp mà bằng lòng chấp nhận mọi giá. Chắc hẳn cũng có giây phút nào đó anh mong mình ích kỉ để có thể giữ Triệu Mai bên cạnh. Nhưng nếu có thể chọn lựa lại lần nữa, anh chắc chắn vẫn sẽ chọn để rời đi, để cô từ bỏ tất cả, để anh sống với sự sợ hãi và cô đơn cuối đời,.. Triệu Mai lúc mở phòng bì anh để lại có một tờ giấy kẹp giữa xấp tiền, trên cùng là hai chữ “Mai Mai”, bên dưới là một khoảng trống trắng tinh, cuối cùng mới là dòng chữ xiêu vẹo “Em hãy quên hết tất cả, tiếp tục theo đuổi ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước, rồi sẽ có người yêu em hơn anh”. Mai Mai của lúc đó đọc xong những dòng ấy chỉ thấy mỉa mai, mà chẳng thể hiểu nổi khoảng trống trắng tinh ấy có nghĩa gì cho đến buổi chiều của một năm rưỡi sau đó khi cô phát hiện bức ảnh được lấy ra từ quyển kinh thánh đã sờn bốn góc, tấm ảnh ở bên anh cho tới khoảnh khắc rời xa cuộc đời, tấm ảnh của Triệu Mai năm cô 22 tuổi với nụ cười hồn nhiên mà nhìn về phía ống kính. “Đằng sau tấm ảnh có hàng chữ viết tay “Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ!”. Bên dưới đề ngày hai mươi tư tháng tám năm hai không không ba, ngày tôi đau khổ rời khỏi Odessa.” “Cả thế giới trước mắt tôi dần mất hết sắc màu, cuối cùng chỉ còn lại hai màu đen nhớ đến tờ giấy đã bị tôi đốt cháy, hóa ra anh dùng khoảng trống để nói cho tôi biết, anh chỉ có thể làm bấy nhiêu cho tiếc lúc đó tôi tưởng mình đã nhìn thấu hồng trần, nhìn thấu đàn đó do tuổi còn trẻ nên tôi không khi tôi hiểu ra thì đã quá muộn màng…” Tôn Gia Ngộ à Tôn Gia Ngộ có phải khi đứng trước tình yêu thì con người ta trở nên ngu ngốc không? Anh chấp nhận chịu đau để đổi lại hạnh phúc cho Mai Mai nhưng bây giờ hạnh phúc anh đánh đổi ở đâu? Có chăng chỉ là sự đau khổ tột cùng của Mai Mai, sự hối hận gấp trăm gấp ngàn lần. Tôi còn nhớ, trong bóng tối anh từng hỏi cô rằng “Cho em biết tên tôi em có thể nhớ trong bao lâu?” Bây giờ có câu trả lời cho anh rồi cả đời thậm chí muôn kiếp về sau cũng không thể quên. Nếu anh ích kỉ thêm một chút, nghĩ cho mình thêm một chút thì có lẽ em chỉ nhớ anh đến hết kiếp này nhưng anh thế này khiến em phải nhớ anh đến muôn kiếp. “Phải chăng đây chính là trò đùa của ông trời, trò đùa của định mệnh. Hóa ra “yêu một người có thể thuận theo ý trời, thuận theo số phận nhưng không thể thuận theo chính mình.” Tôn Gia Ngộ đi rồi để lại Triệu Mai sống trong đau khổ, day dứt, ánh mắt Mai Mai giờ đây lúc nào cũng mang đượm một nỗi buồn, luôn tìm kiếm thứ giờ chẳng còn tồn tại nữa. Đợi chờ trong vô vọng còn đau khổ cả tuyệt vọng. Sống chỉ để tồn tại còn đau khổ hơn cả cái chết. Gia Ngộ kiếp này anh và Mai Mai đau khổ quá rồi, anh còn nợ cô một lời hứa đến, nợ cô một lễ đường, nợ cô một đời hạnh phúc. Kiếp sau đừng vậy nữa có được không, kiếp sau phải bù đắp trọn vẹn tất cả vụn vỡ của kiếp này có được không? Cái kết thật sự rất đau lòng có đúng không? Nhưng chính kết thúc này đã để Tôn Gia Ngộ sống mãi trong lòng độc giả, khiến ta chỉ cần nhớ đến “cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ” sẽ không khỏi run rẩy trong lòng trước tình yêu đầy nước mắt, 10 tháng yêu nhau mà như thể đời đời kiếp kiếp, khắc cốt ghi tâm. Tôi nghĩ mọi người nên đọc câu chuyện này một lần hiểu thế nào là một tình yêu bằng hành động, bằng những việc họ làm cho nhau bởi cuộc sống có những thứ mãi mãi cũng không thành lời, chỉ có thể cảm nhận bằng chân tâm. Và cũng là một câu chuyện chân thật với những con người ở đời, có yêu thương có thù hận, có tình nghĩa có phản bội….. Tạm biệt Odessa thành phố cổ kính chôn chặt một mối tình khắc cốt ghi biệt Triệu Mai, cô gái mạnh mẽ cũng yếu biệt Tôn Gia Ngộ chàng trai vô tình cũng đa biệt “Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh.”

từng có người yêu anh hơn cả sinh mệnh